VẾT CHÂN

Huy Văn

Dù có muốn hình dung
Anh vẫn không sao vẽ vời trong tâm tưởng
Những hình ảnh thân quen
của từng góc phố, của mỗi con đường
Mà bóng nắng đã in vết chân
trong suốt quãng đời trần thân vì kiếp nạn
Vết chân loanh quanh giữa SàiGòn buổi sáng
Vết chân miệt mài " chạy gạo sống cầm hơi! "


Vét chân nào của Em?
Vết chân nào của Anh?
Ôi những vết chân rã rời
trong hẻm " buôn chui"
hay ngoài chợ trời phố thị!
Vết chân của chúng ta mang dấu buồn thế kỷ
Nặng trĩu hành trang theo vận nước nổi trôi
Những vết chân của lịch sử đổi đời
làm nhân chứng cho một thời khốn khổ!
Trong thành phố, vết chân không còn chỗ
Bởi con đường mấy dạo đổi thay tên
Và con người sống tạm bợ, bấp bênh
Giữa khẩu hiệu của giáo điều ru ngủ
Bữa cơm độn sắn, khoai, thường không no đủ
Nên vết chân ra đường trải chiếu...co ro!
Sớm tối buồn lo. Tương lai bất định
Ngày đêm phập phồng, phận số long đong
Ngày tháng qua nhanh, đời như lắng đọng
Vết chân đành liều xuống bến...lưu vong!
Nhưng đời vốn sắc không
Má hồng vẫn không qua phận bạc
Vết chân vừa tìm ra lối thoát
Đã vội chìm theo sóng nước trùng khơi
Vết chân Anh bỗng hụt hẫng, rã rời
Trôi phiêu bạt nửa vòng quay trái đất
Một chuyến ra đi. Kẻ còn, người mất
Điểm hẹn cuối cùng in dấu vết chân hoang
Vết chân Anh theo nhịp sống rộn ràng
Không điểm tựa nên vẫn thường chao đảo
Kiếp tha hương gặp nhiều giông bão
Vết chân đưa theo phiền não phận người
Đời thiếu vắng nụ cười
Nên vết chân cũng ngậm ngùi khi lẻ bạn
Vết chân nào của Anh?
Vết chân nào của Em?
Ôi nhớ quá! Vết chân của SàiGòn... buổi sáng!
HUY VĂN
( Để nhớ một giọng hát Vào Đời

trong Ca Đoàn Y Nhã- Đắc Lộ )

Comments