NHÁNH SẦU... MƯA TÔI

Như từ muôn thuở...mưa buồn

Giọt mang sầu lắng, giọt tuôn ướt đời

Vắn, dài theo nhịp đầy, vơi

Cho bâng khuâng vượt trùng khơi tìm về

Tìm trong mấy nẻo sơn khê

Một vài dấu lặng tỉnh, mê phận người

Tìm tôi trong tiếng khóc, cười

Tìm nhau trong những rã rời men say

Mưa giang hồ lạnh đôi tay

Chập chờn hư ảo, tháng ngày long đong

Mưa thu lã chã đáy lòng

Nhạn lìa cố xứ, người không phùng thời

Nửa đời cay nghiệt...mưa ơi!

Hồ trường ai cạn bên trời tha hương

Rêu phong mờ phủ trời sương

Bể dâu còn lắm đoạn trường chung thân

Mưa làm sóng ngọn triều dâng

Mà nay lực bất tòng tâm...cũng đành!

Ngày đi trái mộng còn xanh

Chưa về, sương đã phủ cành nhân gian

Chân mây, đầu gió, quan san

Hồn theo mưa vượt dặm ngàn hồi hương

Tìm trong mấy nhánh vô thường

Thấy tôi lặng đứng bên đường...phân vân

Nắng mưa, thế sự phù trần

Dạn dày con nước bao lần ngược, xuôi

Mưa trong tiền kiếp ngậm ngùi

Mưa nay đưa mộng ngủ vùi giấc khuya

Đời mang mấy nhánh sầu chia

Mưa còn khóc mảnh trăng lìa đêm thâu

Mưa theo hoàng hạc về đâu

Cho đêm tuyệt tận, thêm đau nhục hình!?

HUY VĂN

Comments