NHƯ TRONG CỔ TÍCH

HUY VĂN
( Cảm tác từ câu chuyện  Người Lính Biệt Kích )

Em là cánh thiên thần trong cõi mộng
Và hồn tôi: lá cỏ úa đời hoang
Trong ngỏ tối của tận cùng đời sống
Tôi có Em như đêm sáng trăng vàng.

 Em là mảnh vườn quê đầy bóng mát
Thắm hoa tươi và ngào ngạt hương đời
Giữa trăn trở của đớn đau thể xác
Bàn tay Em xoa dịu vết thương tôi.

Nỗi cô đơn giữa trời xa, đất lạ
Mang hành trang của tơi tả nghiệt oan
Những tháp bút lướt trên từng mảnh vá
Khâu đời tôi bằng nhân ái dịu dàng.

Nơi đất khách tháng ngày trôi biền biệt
Huống chi thân lây lất chốn dưỡng đường
Khi hoàng hôn phủ lên hồn khánh kiệt
Là lúc Em trao tôi một niềm thương.

Nếu cổ tích không mang màu huyền thoại
Thì Em là Quán Thế của nhân duyên
Là Đức Mẹ với trái tim từ ái
Là hóa thân của tiên nữ dịu hiền.

Trong mắt Em tôi thấy ngàn tinh tú
Mang ánh quang của hy vọng tương lai
Tấm lòng Em là vườn hồng hé nụ
Tỏa sắc hương trên vạn nẻo đường dài.

Lời cảm ơn nói vạn lần chưa đủ
Bởi ngôn từ không tải được nghĩa ân
Lòng lân tuất đo bằng tim mẫn cảm
Nghĩa tình Em, xin trả suốt đời trần.
HUY VĂN

Comments