XÁC ĐỊNH LẠI MỤC TIÊU ĐẤU TRANH ĐỂ SỚM GIẢI TRỪ CỘNG SẢN, QUANG PHỤC QUÊ HƯƠNG.

Như ai nấy đều biết, tình trạng khốn đốn của quê hương, dân tộc hiện nay đã đặt những người Việt quốc gia yêu nước chân chính, trước một nhu cầu hết sức cấp bách, đó là nhu cầu «giải phóng dân tộc và xây dựng nhân bản». Nhu cầu này, thực ra, không phải chỉ được xuất hiện sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, ngày Cộng quân Hà Nội, từ rừng sâu, kéo vào thủ đô Sài-Gòn, dẵm nát hy vọng cuối cùng của tổ quốc và xé tan hạnh phúc của toàn dân; mà lẽ ra, phải được thực hiện từ khi đất nước ta bị chia đôi, khi mà tổ quốc ta bị đe dọa bởi hai hiểm họa, «thù trong và giặc ngoài».

Một mặt, Cộng Sản Hà Nội (CSHN), qua tay sai đắc lực Hồ Chí Minh, ngoan ngoãn chấp nhận mọi mệnh lệnh của CS quốc tế trong mưu đồ nhuộm đỏ cả vùng Ðông Nam Á, đã tận dụng mọi thủ đoạn gian trá, đánh lừa dư luận thế giới; song song với việc kích động, «lợi dụng tinh thần yêu nước chống ngoại xâm của nhân dân ta», để «bần cùng hóa miền Bắc và tiến hành chiến tranh xâm lược, cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam». Mặt khác, thành phần hoạt đầu chính trị và tệ trạng tham nhũng, độc tài, cộng với những tồi dở trong lãnh đạo, đã phá nát niềm tin của nhân dân Nam vỹ tuyến 17, làm chính nghĩa lu mờ, nhân tâm ly tán, dẫn đến hậu quả sau cùng, chế độ Cộng Hòa bị sụp đổ.

Phải nói rằng, giờ đây, chúng ta thực sự vẫn đang sống những ngày tháng đen tối nhất trong dòng lịch sử cận đại của dân tộc. Chính vì lẽ đó, cuộc đấu tranh của người Việt quốc gia được khởi động sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, nhằm mục đích «giải trừ chủ nghĩa và cơ chế độc tài chuyên chính CS để xây dựng một quốc gia Việt Nam độc lập, tự do, dân chủ, nhân bản và phú cường», đã được liên tục vùng lên khắp nơi trong nước. Tại hải ngoại, hơn 36 năm qua, trong quyết tâm sát cánh cùng đồng bào quốc nội, tập thề người Việt quốc gia tỵ nạn CS chúng ta, cũng không ngừng đấu tranh và phát động được khí thế tranh đấu từ Âu sang Mỹ, từ Úc đến Á,...khắp nơi ở hải ngoại. Nỗ lực của chúng ta, chẳng những đã đánh động được lương tri nhân loại, cũng như đã làm cho quốc tế, ngày một hiểu rõ bộ mặt thực độc ác, gian trá, giả nhân giả nghĩa của bạo quyền thống trị CSHN và thế giới đang đồng tình hưởng ứng, hỗ trợ công cuộc đấu tranh của toàn dân ta.

Nhưng, đây mới chỉ là bước đầu của một con đường đầy cam go, nhằm góp phần vào đại cuộc cứu nước mà thôi. Trước tình thế mới, đòi hỏi các đoàn thể đấu tranh, các tổ chức cộng đồng, các lực lượng, các phong trào,… người Việt quốc gia tỵ nạn CS ở hải ngoại, phải chỉnh bị hàng ngũ, phối hợp nhịp nhàng, để cùng đạt đến đích một cách mau chóng hơn. Vì vậy, việc kết hợp các tổ chức có chung một mục đích, cùng chung một lập trường là điều kiện tất yếu để tạo sức mạnh tổng hợp, hầu hỗ trợ hữu hiệu công cuộc vùng lên «đòi quyền làm người, tự do tôn giáo, dân chủ, nhân quyền, sự toàn vẹn lãnh thổ dân tộc»… của mọi giới đồng bào nơi quê nhà Việt Nam hiện nay.

Công cuộc kết hợp các tổ chức đấu tranh, các đảng đoàn chính trị, các cộng đồng và những cá nhân có lập trường quốc gia dân tộc, phải là một kết hợp tự nguyện và bình đẳng, một kết hợp vì nghĩa cả, và là một kết hợp giữa những thế hệ khác nhau, giữa mọi tầng lớp của đại khối người Việt quốc gia tỵ nạn CS ở hải ngoại, không phân biệt địa phương, biên giới, không mang mầu sắc tôn giáo; nhưng cùng chung một dòng máu, cùng chung một lý tưởng và cùng chung một ước nguyện «giải trừ CS, quang phục quê hương». Công cuộc kết hợp phải được liên tục, mãi mãi và không được khép kín. Công cuộc kết hợp luôn luôn phải được mở rộng để đạt được sách lược «đại đoàn kết toàn dân»; lẽ đương nhiên, phải là để đáp ứng nhu cầu «cứu quốc và kiến quốc». Hiển nhiên, công cuộc kết hợp sẽ dẫn đến sự kết hợp dân tộc trong không gian và thời gian, cũng như trong truyền thống đấu tranh dựng nước và giữ nước của toàn dân ta qua các thời đại.

Hơn 36 năm thống trị cả đất nước và ba phần tư thế kỷ đầy đọa đồng bào miền Bắc, CSHN chẳng những đã không làm hồi sinh được tiềm năng sức sống cho dân tộc, mà còn nhận chìm cả nước xuống bùn đen, triền miên trong khốn cùng, biến cuộc sống người dân ngày một tăm tối và cực kỳ nguy hại về mọi mặt. «Dân tâm, dân tình, dân trí, dân ý và dân trí», ngày một rã rời và đang trên đà hủy hoại đến tận gốc rễ. Thay vì lấy quyền sống, quyền hưởng tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc của người dân để phục vụ, tập đoàn thống trị CSHN, đã tự đặt quyền lợi cho riêng mình và dồn mọi ân huệ cho bè đảng, dùng bạo lực để trấn áp và bần cùng hóa đại bộ phận nhân dân bị trị. Thay vì tôn trọng tự do, dân chủ, như một sinh hoạt tất yếu và hằng cửu của xã hội, CSHN đã thô bạo, áp đặt lên «dòng tâm sinh nòi giống» một loại độc tài đảng trị vô cùng thâm hiểm và độc ác, để buộc mọi người chỉ nghe một chiều và nhìn một phía. Bạo quyền CSHN chẳng những đã dùng quyền uy, bạo lực, để chia trị mọi thành phần xã hội mà chúng còn biến cả nước thành một giai cấp nô lệ và thẳng tay đàn áp bất cứ ai chống lại, khiến đất nước ngày nay vẫn nằm trong những nước nghèo đói và lạc hậu trong cộng đồng nhân loại. Không ai có thể phủ nhận được rằng, tham ô, quan lại, đĩ điếm, lường gạt, sát nhân, buôn lậu, nhũng lạm tài sản quốc gia và hàng núi tội ác khác mà cha đẻ chính là tập đoàn thống trị CSHN. Mặt khác, trước sự khai tử của chủ nghĩa CS, trước sự sụp đổ của các chế độ chuyên chính độc tài CS tại Ðông Âu, Phi Châu, Trung Mỹ,..đã từ 22 năm qua; «trước xu thế thời đại, lấy tự do, dân chủ, nhân quyền, nhân bản và phúc lợi người dân làm hướng đi chung cho nhân loại». Nếu như CSHN muốn người dân được ấm no, dân tộc được giầu mạnh, phú cường, thì chúng phải tự đạp đổ cơ chế quyền lực mà chúng đang nắm giữ, vì đó là «nguyên nhân chủ yếu cản trở mọi khát vọng của dân tộc».

Cho nên, từ «những chiêu bài hòa hợp hòa giải, gạt bỏ quá khứ, xóa bỏ hận thù, xóa bỏ lằn ranh quốc cộng», đến «những luận điệu, giao lưu văn hóa, cầu hòa thỏa hiệp,…» của bạo quyền CSHN và bọn tay sai, chỉ là những xảo thuật dối trá, lừa bịp thế giới và để phân hóa khối người Việt quốc gia ty nạn hải ngoại chúng ta thành nhiều mảnh để chúng dễ bề tiếp tục thống trị đất nước, quê hương mà thôi.

Chỉ riêng hành động, liên tục trù dập các tôn giáo chính thống, cấm ngăn tín ngưỡng tại quê nhà Việt Nam hiện nay, đã nói lên bản chất bất nhân, phi nghĩa, phi dân tộc và phản dân hại nước của bạo quyền CSHN như thế nào rồi. Từ hiến pháp 1946 đến hiến pháp tu chính 1976 sau khi CSHN chiếm được miền Nam; rồi đến hiến pháp sửa đổi 1992, bạo quyền vẫn coi chủ nghĩa CS và tư tưởng xuẩn động «tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh» là kim chỉ nam cho mọi hoạt động xã hội. Ðảng CSVN vẫn tự tuyên xưng là đảng duy nhất, tiền phong lãnh đạo đất nước. Ðảng đứng trên luật pháp, trên tổ quốc và trên mọi tranh luận. Mọi quyền quyết định vẫn nằm trong tay Ðảng. Do đó, nếu chúng ta không nắm vững mục tiêu đấu tranh, không nắm vững bản chất chế độ và sự gian ác, lỳ lợm, thâm độc của tập đoàn thống trị CSHN, cũng như thực chất cái gọi là «đổi mới từ 25 năm qua» của bạo quyền đang dương ra để bẫy những phần tử nhẹ dạ, cầu an, ngây thơ người Việt hải ngoại và đánh lạc hướng dư luận quốc tế; chúng ta, một lần nữa, lại bị CSHN lừa bịp, như chúng đã từng lừa bịp nhân dân ta từ bao thập niên qua.

Ðồng ý rằng, những gì thuộc về quá khứ, hãy để lại cho lịch sử, không nên để quá khứ cản trở tương lai. Nhưng, nếu những gì xẩy ra trong quá khứ, vẫn đang là vấn đề của hiện tại và mãi sẽ là vấn đề của tương lai thì sao ? Chế độ độc tài toàn trị mà bạo quyền CSHN thiết lập từ ba phần tư thế kỷ qua vẫn đang tồn tại trên quê hương, và bạo quyền đang làm mọi cách để kéo dài chế độ này. Trong khi đó, tập đoàn CSHN đã gây ra không biết bao nhiêu tang thương, đổ vỡ cho dân tộc, đã làm đất nước điêu linh, nghèo đói, chậm tiến và lạc hậu. Chúng ta muốn gạt bỏ quá khứ; nhưng vấn đề là cơ chế độc tài toàn trị ấy, không phải đã trở thành quá khứ mà vẫn đang là vấn đề của hiện tại và tương lai của dân tộc. Vì vậy, trong tình trạng hiện nay, nếu gạt bỏ quá khứ với bạo quyền, chẳng khác gì chúng ta, chấp nhận sự thống trị của bạo quyền trên dân tộc hiện nay và về sau. Thứ đến, xóa bỏ hận thù. Chúng ta và cả thế giới từng lên án bạo quyền CSHN đã áp dụng «chính sách trả thù tàn nhẫn với nhân dân miền Nam sau ngày 30 tháng 4 năm 1975». Gần một triệu quân, cán chính Việt Nam Cộng Hòa bị đầy ải trong các trại tập trung nơi rừng thiêng nước độc và những vùng sình lầy, lam sơn chướng khí. Với chủ trương đấu tranh giai cấp, CSHN đã đầy đọa hầu hết các thành phần xã hội của miền Nam. Vì tương lai của tổ quốc, dù biết CSHN đã từng gây nhiều tội ác đối với dân tộc, toàn dân chắc chắn sẽ xóa bỏ hận thù, thực thi chính sách «đại đoàn kết dân tộc» để xây dựng đất nước, một khi chủ nghĩa CS và các cơ chế độc tài đang ngự trị trên quê hương hiện nay, phải loại bỏ và phải được thay thế bằng một «chế độ dân chủ pháp trị» thực sự; ngày đó, toàn dân ta, chắc chắn, sẽ không phân biệt quá khứ, chính kiến, tín ngưỡng và thành phần xã hội, để cùng chung sức kiến tạo và bảo vệ xứ sở. Nhưng ngày hôm nay, bạo quyền thống trị CSHN vẫn ngoan cố bám giữ chủ nghĩa, nắm giữ quyền hành, chúng vẫn độc tài chuyên chính, vẫn độc vị trên chính trường, vẫn phi nhân và phản dân hại nước. Nếu như chúng ta áp dụng nguyên tắc «gạt bỏ quá khứ, xóa bỏ hận thù, xóa bỏ lằn ranh quốc cộng» và, lại đâm đơn, ngửa tay van xin cầu hòa với bạo quyền, chẳng khác gì chúng ta thỏa hiệp với guồng máy đang thống trị dân tộc, đồng lõa với tội ác, đi ngược lại khát vọng của toàn dân mà trong đó có chính chúng ta.

Chúng ta may mắn được đến bến bờ tự do, thoát khỏi khu rừng đầy thú dữ. Nếu như vì lý do này hoặc lý do khác, hay vì triết lý sống, chúng ta không dám trở lại khu rừng đầy thú dữ ấy để cùng đồng bào dẹp bỏ thú dữ, thì cũng đừng tiếp tay cho thú dữ, vì thứ dữ vẫn đang hãm hại đồng bào ruột thịt, họ hàng thân thích của chúng ta. Chúng ta hãy gạt bỏ ra ngoài những kẻ tôn thờ chủ nghĩa CS và bọn tay sai bạo quyền CSHN tại hải ngoại, chúng đang thi hành chiến thuật do bạo quyền vạch ra để đánh lạc hướng chúng ta, là quên đi «khát vọng tự do của toàn dân ta hiện nay», quên đi «mục tiêu đấu tranh trường kỳ của dân tộc». Chúng ta cũng cần gạt bỏ ra ngoài những kẻ «cơ hội chủ nghĩa», những kẻ «không có lập trường», những kẻ «không có mục tiêu đấu tranh», những kẻ «gió mạnh chiều nào ngả theo chiều đó». Trước đây họ chống Cộng hay bây giờ họ thỏa hiệp với Cộng cũng chỉ vì danh hoặc lợi, hoặc cả danh lẫn lợi. Ðối với loại người này, không có vấn đề quốc gia dân tộc và quê hương đất nước, cũng như không có vấn đề trách nhiệm hay lương tâm. Họ «đổi chính kiến như loài tắc kè đổi mầu da». Bản chất và hiện tượng của họ, đồng nhất theo nhu cầu và hoàn cảnh cá nhân. Do đó, góp ý với loại người này là việc làm vô ích. Chúng ta ở đây, chỉ bàn luận với những người còn thực lòng yêu nước, xót nghĩa đồng bào và còn biết trách nhiệm lo lắng cho dân tộc.

Vậy người Việt quốc gia tỵ nạn CS ở hải ngoại phải làm gì trong tình thế hiện nay ? Trước hết, chúng ta cần xác định rõ mục tiêu đấu tranh và lập trường của chúng ta; đó là, «không chấp nhận bất cứ một chế độ độc tài, độc đảng nào trên quê hương đất nước chúng ta; không chấp nhận thỏa hiệp hay hợp tác với bạo quyền CSHN dưới bất cứ hình thức nào». Chúng ta chủ trương một chế độ dân chủ pháp trị, nhân bản, tôn trọng mọi quyền tự do, lấy hạnh phúc người dân làm cứu cánh phục vụ, giữ gìn những giá trị truyền thống tốt đẹp, áp dụng một nền kinh tế thị trường tự do để đưa đất nước đến phú cường. Chúng ta «đấu tranh trên mọi mặt trận, cho đến khi nào đạt được khát vọng tự do của dân tộc thực sự, để toàn dân được tự quyết định vận mệnh và tương lai đất nước». Chúng ta quyết liệt đấu tranh, đòi buộc bạo quyền CSHN phải trả tự do thực sự và vô điều kiện cho Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Linh Mục Nguyễn Văn Lý và tất cả những ai đang bị giam cầm vì tự do, dân chủ và vì hạnh phúc, tương lai dân tộc, can đảm vùng lên đấu tranh. Chúng ta đồng thanh kêu gọi những người đã và đang làm lợi hoặc tin theo bạo quyền CSHN, hãy dứt khoát rời bỏ hàng ngũ, rời bỏ chủ nghĩa và cơ chế trở về với cộng đồng dân tộc. Chúng ta kêu gọi đồng hương tỵ nạn khắp nơi hải ngoại, «lấy hạnh phúc và tương lai của dân tộc làm mục tiêu đấu tranh, quyết tâm tranh đấu cho kỳ được một chế độ thực sự tự do, dân chủ, nhân bản và giầu mạnh». Chúng ta «tiếp tục tố cáo và vạch trần những tội ác và mọi ngụy luận của bạo quyền CSHN cùng bọn tay sai của chúng tại hải ngoại trước quốc dân và quốc tế». Chúng ta «công khai hóa những tổ chức, những cá nhân đang tiếp tay cho bạo quyền thống trị» và cùng nhau tiếp tục dương cao ngọn cờ chính nghiã tự do của dân tộc trước dư luận và trước mọi diễn đàn quốc tế; đồng thời, tranh thủ mọi hậu thuẫn của thế giới. Hơn nữa, chúng ta «cương quyết đấu tranh không khoan nhượng với tập đoàn thống trị CSHN cùng bè lũ tay sai nằm vùng» của chúng, đang len lỏi vào các tổ chức đấu tranh, các đảng đoàn chống Cộng, các cộng đồng, phong trào và mọi sinh hoạt của tập thể người Việt quốc gia hải ngoại.

Nhưng trước hết và trên hết, «đoàn kết hợp nhất» hiện là nhu cầu cấp thiết và sinh tử, là phương châm hành động cho mọi nỗ lực tranh đấu. Thế «liên kết đấu tranh» cần được đề cao, cổ võ và thực hiện trong mọi hoàn cảnh, mọi trường hợp. Nếu được, chúng ta cùng nhau sớm tiến đến một tiếng nói chung của tập thể người Việt quốc gia tỵ nạn CS ở hải ngoại. Chúng ta cũng cần xác định rõ rằng, công cuộc đấu tranh mà đồng bào quốc nội và chúng ta đây đang theo đuổi, chính là «cuộc cách mạng giải phóng dân tộc và xây dựng nhân bản», bắt nguồn từ nhận thức và ý thức của mọi con dân Việt, nhất là với người Việt tỵ nạn CS ở hải ngoại chúng ta. Ý thức rằng, chúng ta có trách nhiệm với dân tộc và tổ quốc. Vì vậy, chúng ta không đấu tranh vì tham vọng, hoặc vì quyền lợi riêng tư. Chúng ta cũng không đấu tranh vì sự xúc động hời hợt, hoặc chỉ để xoa dịu sự cắn rứt của lương tâm. Do đó, hành động đấu tranh của chúng ta là hành động tự nhận thức được trách nhiệm của mình, nên chúng ta phải có thái độ «dấn thân, hy sinh, tự tin, thành tín, bất khuất, sáng tạo, kiên trì và triệt để». Nếu chúng ta đấu tranh hời hợt chỉ để xoa dịu sự cắn rứt của lương tâm, chúng ta dễ cầu an, tiêu cực, và chắc chắn sẽ không giải cứu được quê hương, đất nước vẫn đói rách lầm than.

«Cuộc đấu tranh của chúng ta hôm nay phải là một thái độ sống, một quyết tâm dấn thân của tất cả mọi người Việt yêu nước». Chúng ta không thể bỏ qua một ngày nào, một cơ hội thuận lợi nào mà không đóng góp vào công cuộc đấu tranh chung. «Cuộc đấu tranh còn phải do chính chúng ta chủ động, do chính những người Việt yêu nước chủ động». Mọi hình thức vận động dư luận thế giới, mọi phương pháp gây ảnh hưởng với các nhà lãnh đạo thế giới, phải được xử dụng tối đa. Nhưng tất thảy, chúng ta phải chủ động. Vì nếu chúng ta không chủ động, không hy sinh, thì không hy vọng gì thế giới sẽ hành động thay thế chúng ta; - Và nếu như, thế giới hành động thay thế chúng ta, cuộc đấu tranh sẽ mất chính nghĩa. Sau hết, cuộc đấu tranh phải được tổ chức hóa, nhìn rõ mục tiêu chung, phối hợp kế hoạch, hợp tác trong hành động, hỗ trợ phương tiện, phải là những chỉ tiêu chung cho mọi tổ chức đấu tranh. Cuộc đấu tranh dẫu phải được tổ chức hóa để gia tăng hiệu năng, nhưng không bao giờ được biến thành một thứ độc quyền. Chúng ta phải hoan nghênh mọi cá nhân, mọi đoàn thể và mọi tổ chức đấu tranh. Phương thức đấu tranh có thể khác nhau, nhưng mọi đóng góp cho chính nghĩa chung, phải được đề cao, tán thưởng và ủng hộ. Chúng ta cũng cần phải thận trọng trong việc lựa chọn phương tiện và biện pháp đấu tranh. Ðể đương đầu với bạo quyền CSHN hiện nay, võ khí duy nhất là «chính nghĩa quốc gia dân tộc». Chúng ta phải giữ sao cho chính nghĩa của dân tộc thực vững vàng và trong sáng. Mọi phương tiện và mọi biện pháp hành động có thể làm cho chính nghĩa dân tộc bị lu mờ, hoặc trở thành đáng ngờ vực, đều phải được cương quyết gạt bỏ. Vì một khi chính nghĩa dân tộc đã không còn được vững vàng, trong sáng, lập tức cuộc đấu tranh sẽ trở thành vô vọng.

«Không có những con người với tâm hồn trong sáng, cuộc đấu tranh sẽ trở thành phiêu lưu. Không có những cán bộ có khả năng, cuộc đấu tranh sẽ trở thành không tưởng». Vấn đề kiến thiết xứ sở, một khi đất nước có được tự do, dân chủ thực sự, chúng ta cũng không nên trông chờ quá vào ngoại viện. Thứ nhất, vì tương quan thế giới đã thay đổi, các thế lực quốc tế đã hết dùng chính sách ngoại viện để bành trướng ảnh hưởng; thứ đến, chỉ có chúng ta người Việt mới thực sự yêu dân tộc Việt mình mà thôi. Người Việt hải ngoại chúng ta sẽ đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong giai đoạn này, giống như kiều dân Do Thái từ những năm cuối của thập niên 40 hiện nay. Ðiều đáng chú ý là chúng ta có hàng trăm ngàn chuyên viên ở hải ngoại, thuộc mọi ngành nghề, được hấp thụ nhiều nguồn văn hóa khác nhau, từ Âu châu, Mỹ châu, đến Úc châu và Á châu. Họ là một tài sản quí báu trong công cuộc kiến thết quê hương. Với khả năng chuyên môn, nếu họ được huấn luyện để trở thành những người «Việt Nam Mới», với những đức tính: «lòng yêu nước nồng nàn, tinh thần cộng đồng và ý thức trách nhiệm cao độ», quê hương đất nước ta sẽ được tái thiết một cách mau chóng.

Khi bạo quyền CSHN mạnh, chúng ta đã không run sợ, thì không có lý do gì, chúng ta lại thỏa hiệp hoặc cầu hòa giữa lúc chúng đang trên đà hấp hối. Vận hội mới đã khởi đầu, khởi đầu từ tận cùng của đổ vỡ, và như một chuyển biến của đại khối dân tộc, của mọi tầng lớp dân chúng, liên tục tranh đấu không ngưng nghỉ từ bao nhiêu năm qua, đang trưởng thành và lớn mạnh khắp nơi tại quê nhà Việt Nam hiện nay. Thế tất thắng, phải chăng cũng đến từ đó, thế nhân dân cũng đến từ đó và, thế quốc tế cũng đến từ đó. Câu hỏi được đặt ra cho mỗi chúng ta, là bao giờ đồng bào ta phá bỏ được cơ chế và chủ nghĩa CS đang thống trị quê hương. Câu trả lời, còn tuỳ thuộc rất nhiều yếu tố. Nhưng quan yếu vẫn là, mỗi chúng ta đây phải tôi luyện cho mình một ý chí sắt thép, một niềm tin không đổi dời với lý tưởng cứu nước và con đường đấu tranh trước mặt; cũng như trong bao lâu, chúng ta triệt để khai thác được ưu thế của ta và những nhược điểm của kẻ thù dân tộc. Bao giờ bạo quyền CSHN bị loại bỏ ? Câu trả lời rất lạc quan khi ta nhìn vào tiền đồ sức mạnh của dân tộc, vào khối thuốc nổ cực mạnh của hờn căm nội địa ; - Và, đặc biệt, nhìn vào chính tâm hồn của mỗi chúng ta trước ý thức và trách nhiệm đối với tiền đồ tổ quốc và tương lai dân tộc, vào sự giác ngộ và sức đề kháng của toàn dân dưới gông cùm của kẻ thống trị tàn bạo CSHN hiện nay.

Chúng ta đang trải qua giai đoạn cuối của một chặng đường lịch sử dân tộc qua hai phần ba thế kỷ đen tối và đau khổ. Chúng ta đang sống trong một thế giới chuyển biến mau chóng trên mọi phuơng diện.

Chúng ta đang đứng trước sự thách đố của một thiểu số, dùng bạo lực để có quyền hành và dùng bạo lực để bảo vệ quyền hành, cản trở bước tiến của dân tộc. Chúng ta ý thức rằng muốn giải cứu quê hương khỏi chậm tiến, lạc hậu và ngoại xâm, trước hết phải giải cứu quê hương khỏi độc tài chuyên chế. Cho nên, hơn khi nào hết, vì tương lai dân tộc và vì vinh quang của tổ quốc, chúng ta «kiên định lập trường dân tộc, dân chủ và nhân bản». Chúng ta muốn đất nước thay đổi trong hòa bình, nhưng chúng ta không nhu nhược, không lùi bước trước bất cứ một cản lực nào làm hại đến tương lai của dân tộc. Dân tộc ta nhất định thắng lợi, vì chúng ta có chính nghĩa, vì nhân loại đứng về phía chúng ta.

Tình trạng bi thảm của dân tộc hiện nay, đang thôi thúc chúng ta phải đoàn kết thực sự để giải cứu quê hương. Ngày nào bạo quyền CSHN còn tồn tại, ngày ấy dân tộc ta còn đầy khổ đau, còn sống trong vũng lầy đen tối, không nhìn thấy tương lai. Lương tâm của chúng ta, trách vụ của chúng ta đối với sự sống còn của đất nước không cho phép chúng ta đang tâm để cơn đại nạn của dân tộc tiếp tục kéo dài. Chúng ta phải đoàn kết lại. Chúng ta phải tích cực đấu tranh. «Tinh thần đoàn kết, ý chí quyết thắng của chúng ta là những yếu tố cần thiết thúc đẩy sức mạnh vô biên của toàn dân thành làn sóng cách mạng dân tộc, dân chủ, đập tan guồng máy chuyên chính bạo tàn CSHN». Cuộc chiến đấu của toàn dân ta nhất định thắng lợi.

Hoa Kỳ, ngày 18 tháng 2 năm 2012

Lai Thế Hùng

Comments