Cũng màu xanh bạt ngàn cây lá
Mà bóng quê đã khuất nẻo đường
Mới chia cách mà sao nhớ quá
Núi đồi xưa cùng nắng quê hương?!
Buồn theo chân bước không định hướng
Ngược, xuôi, cũng chỉ bấy nhiêu người
Những kẻ tha hương đang gắng gượng
Khỏa lấp âu lo, cố cười vui.
Nhìn ra biển xanh, tràn mắt nhớ
Bến bờ nay xa tắp trùng khơi
Sau lưng núi, rừng nghiêng dốc lỡ
Chiều chậm trôi, người cũng bồi hồi.
Nơi đảo trại thương thân cô lữ
Xa quê hương nhớ cả nắng, mưa
Nỗi niềm riêng gửi về cố xứ
Nhớ gì đâu! Buồn nói sao vừa!
Hái cánh bằng lăng ven suối cạn
Nặng lòng ly khách chốn tha phương
Thả tâm sự vào cơn gió thoảng
Để nhẹ trầm vương, bớt đoạn trường.
HUY VĂN
( Ngày đầu trên đảo Bataan, PRPC 22-03-1987
Comments
Post a Comment