Thư ngỏ gửi Nha sĩ Nguyễn thị Thục Quyên, München

 

BS.Trần Văn Tích

Chị Thục Quyên ơi,

Mấy hôm nay tôi được Chị chuyển cho đọc một số e.mail liên hệ đến cuộc biểu tình do nhóm Chị dự định tổ chức tại München ngày thứ bảy sắp tới, 20 tháng 10.2012, đặt dưới tiêu đề Một ngày cho Tổ quốc Việt Nam. Chị còn có mỹ ý và thịnh tình mời tôi tham dự.

Gia đình tôi năm người được chính quyền Đức trực tiếp can thiệp với Việt cộng nên đến được Tây Đức năm 1984. Chúng tôi đương nhiên được hưởng qui chế người tỵ nạn Đông Dương, Indochinaflüchtlinge. Khi xin gia nhập quốc tịch Đức, chúng tôi bắt buộc phải từ bỏ quốc tịch Việt Nam. Hiểu theo công pháp quốc tế và theo lương tri nhân loại, cái gọi là Tổ quốc Việt Nam không dính dáng gì đến chúng tôi nữa, chừng nào chủ nghĩa cộng sản còn tồn tại và tôi còn phải mang căn cước Indochinaflüchtlinge.

Khái niệm “Tổ quốc Việt Nam“ trong chúng tôi gắn liền với tư cách tỵ nạn cộng sản mà biểu tượng cho công cuộc tranh đấu nhằm hy vọng có ngày chấm dứt cảnh sống lưu vong là quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà nền vàng ba sọc đỏ. Chuyện đơn giản chỉ có thế.

Vì vậy khi nhóm Chị chủ trương tổ chức sinh hoạt chính trị mà không sử dụng lá cờ của chúng tôi thì lý đương nhiên tôi chẳng thể nào tham dự.
Huống chi lý do đưa đến quyết định phủ nhận lá cờ quốc gia trong vụ biểu tình ngày thứ bảy tới, theo tôi, rất khiên cưỡng. Tôi cố dùng một tính từ trung tính tuy rằng từ trong thâm tâm, tôi nghĩ đến những tính từ thích đáng hơn (và cũng mạnh mẽ hơn). Nhóm Chị cho rằng đem lá cờ vàng ba sọc đỏ ra đánh đổi một nước Việt Nam tự do, dân chủ, phú cường thì tại sao lại chống đối.
Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà là một vũ khí rất lợi hại mà chúng tôi, những người chống cộng, đang có trong tay.

Chả thế mà lãnh tụ Việt cộng quá cố Võ Văn Kiệt đã yêu cầu người Việt hải ngoại nên ngưng sử dụng. Chả thế mà khắp nơi trên đất Hoa Kỳ, chiến dịch dựng cờ vàng đã lan toả rộng lớn và tồn tại vững vàng.

Nay bỗng dưng nhóm của Chị bảo chúng tôi tự hủy vũ khí lợi hại đang có đi để đổi lấy một ước mơ hão huyền, một ảo vọng viễn vông, một bọt bèo không tưởng. Tôi nói bọt bèo vì liên tưởng đến câu thành ngữ rất quen thuộc thả mồi bắt bóng.
Chị Thục Quyên à,

Chị biết mà. Từ lâu lâu lắm rồi, từ những năm giữa thập niên 80 lận, nhóm Bùi Duy Tâm ở Hoa Kỳ đã chủ trương không sử dụng quốc kỳ quốc ca Việt Nam Cộng Hoà nhằm dọn đường cho một thế đấu tranh mới (?!). Rồi cũng cách đây cả chục năm, một hai cá nhân ở Hoà Lan lại tấp tểnh đi theo lối mòn này. Và cũng cách đây chừng mươi năm, một cá nhân ở London (Anh quốc) hành động y hệt như nhóm Chị : dùng bản đồ chữ S đi biểu tình thay vì dùng cờ.

Ngay chính bản thân Chị và quí vị cùng chí hướng cũng đã dương danh chọn lề lối biểu tình không cờ ít nhất cũng một lần rồi ở München, và lần này là lần thứ hai.
Chị Thục Quyên ơi,

Chị có thể vui lòng cho biết liệu pháp biểu tình không cờ, đã được đem ra ứng dụng từ mấy chục năm nay, hết San Jose đến Amsterdam, hết Amsterdam đến München, đã mang lại hiệu quả nào cho đất nước và con người Việt Nam? Hay trái lại, cộng sản càng ngày càng tàn bạo, tổ quốc càng ngày càng điêu linh, dân chúng càng ngày càng khốn khổ? Và nếu có những tiếng nói, những sinh hoạt phần nào góp công góp sức tiếp tay yểm trợ quốc nội khiến bạo quyền phải chùn bớt tay, phải nới một chút thì tất cả những hình thức đấu tranh đa dạng, những cung cách chống cộng khác nhau đều luôn luôn tiến hành nếu không trực tiếp dưới bóng cờ vàng ba sọc đỏ thì cũng gián tiếp trong tinh thần quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà?
Vô hình trung chủ trương biểu tình không mang quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà đã làm lợi cho giặc vì giặc biết rằng lá cờ máu của chúng không thể nào chường mặt ra được trong cộng đồng hải ngoại, nay nếu không sử dụng cờ quốc gia thì giặc bỗng nhiên bất chiến tự nhiên thành.
Tôn trọng đường lối suy nghĩ của Chị và quí vị trong nhóm Chị, tôi xin phép được thành thật gửi đến Chị cùng các anh chị em trong nhóm Chị lập trường của cá nhân tôi, một người tỵ nạn cộng sản.
Đức quốc, 11.10.2012

Thân mời hai Chị Thục Quyên và Đông Nghi cùng đọc.
Trần Văn Tích

Vì giới trẻ mà gạt bỏ cờ vàng, một lập luận sai trái

Trần Văn Tích

Tổ chức biểu tình ở München ngày thứ bảy sắp tới, Nha sĩ Nguyễn thị Thục Quyên chủ trương không sử dụng quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà.

Có người phụ hoạ theo cung cách đấu tranh này và biện bạch rằng giới trẻ Việt Nam, con cháu của người tỵ nạn, không biết hoặc biết rất ít về lá cờ nền vàng ba sọc đỏ của Miền Nam; do đó, cần tránh sử dụng lá cờ liên hệ trong cuộc biểu tình liên hệ để dễ gần gụi, để tạo thông cảm. Đây là một lập luận chẳng những sai trái mà còn phản động.

Trước hết, không phải hậu duệ của người tỵ nạn chúng ta không biết hay biết ít về quốc kỳ, lại càng không hề có chuyện giới trẻ tỵ nạn dị ứng đối với quốc kỳ, không chấp nhận hay loại bỏ quốc kỳ. Sau đây là các bằng cớ.

Ngày 8 tháng chín vừa qua, Hội Người Việt Tỵ nạn tại Köln tổ chức sinh hoạt văn nghệ cho giới trẻ, được hưởng ứng nồng nhiệt. Trong buổi sinh hoạt này có treo quốc kỳ và cử quốc ca. Trong tương lai gần, Hội Phụ nữ Việt nam Tự do sẽ tổ chức một Ngày Văn hoá ở Frankfurt mà đối tượng chính là hậu duệ tập thể người Việt tỵ nạn cộng sản. Các em các cháu đang tích cực tập dượt, học hỏi để tham gia buổi sinh hoạt này, tất nhiên là dưới bóng quốc kỳ và trong tiếng quốc ca. Trong dịp Đại hội Giới trẻ Công giáo Toàn Thế giới được triệu tập rất qui mô, rất vĩ đại tại Köln cách đây vài năm, chính một người trẻ Việt Nam con cháu gia đình tỵ nạn đã giương cao lá đại kỳ Việt Nam Cộng Hoà sau lưng Đức Giáo Hoàng. Hình ảnh này được giới truyền thông quảng bá rộng rãi khắp thế giới, mọi người tại năm châu bốn bể đều nhìn thấy, kể cả những người khiếm thị (vì có phương tiện trợ lực khác nhằm giúp nhãn quan bị khuyết tật). Cá nhân tôi đã hân hoan và xúc động được dịp bắt tay người bạn trẻ đáng ngưỡng mộ này, đồng thời tôi cũng có cơ may biểu lộ lòng kính phục đối với thân phụ người thanh niên giương cao quốc kỳ. Vì kính trọng đức tính khiêm cung của Anh, tôi không tiện nêu danh tính. Người giương cao cờ quốc gia vào dịp khánh thành cái gọi là Trung tâm Văn hoá Franken ở Nürnberg ngày 09 tháng chín vừa qua là một thuyền nhân thuộc thế hệ thứ hai. Tôi chỉ kể một vài trường hợp ở Đức mà tôi biết. Tất nhiên tôi chẳng thể nào biết hết mọi chuyện xảy ra trên quê hương của Goethe, của Schiller.

Ngoài nước Đức, trên khắp thế giới, bất kỳ nơi nào có người tỵ nạn Việt Nam chống cộng thì nơi đó đều có chủ trương, kế hoạch, đường lối, biện pháp để giới trẻ biểu lộ tấc lòng thượng tôn quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà. Có những hội đoàn mang danh Đoàn Thanh Niên Cờ Vàng. Tại nhiều tiểu bang Hợp Chủng Quốc, có những Hội Sinh viên Đại học đấu tranh kiên trì hạ cho kỳ được cờ máu để thay vào bằng cờ vàng trong khuôn viên các trường đại học họ đang theo học. Có những em bé học tiểu học hay trung học oà khóc không chịu nhận cờ máu là cờ của mình khi thầy cô mang sách ra giảng dạy cho các em, nhất nhất nằng nặc bảo cờ của con là cờ khác. Những dật sự cảm động này không hề hiếm hoi trong lịch sử chống cộng của người Việt lưu vong sống khắp năm châu.

Người Tây Tạng lưu vong tỵ nạn nếu muốn biểu tình chung với người dân trong nước được dịp xuất ngoại có bỏ lá cờ truyền thống của họ không? Người Đài loan khi đứng ra tổ chức biểu tình mà có sự tham gia của người Trung hoa lục địa chẳng lẽ phải đành đoạn gạt bỏ lá cờ thanh thiên bạch nhật? Người Kurdistan sống khá đông ở Đức mỗi khi sinh hoạt chính trị mà muốn có sự tham gia của người Thổ gốc Kurde sang Đức du lịch, học tập, lao động v.v..đều phải bỏ lá cờ gợi nhớ gốc nguồn dân tộc của họ hay sao? vân vân và vân vân.

Vấn đề căn bản nằm ở chỗ thế hệ trước biết giáo dục, biết truyền bá ý nghĩa biểu tượng Tự Do, Dân Chủ của lá cờ nền vàng ba sọc đỏ cho thế hệ tiếp nối. Vấn đề không phải nằm ở chỗ vứt bỏ, loại trừ lá cờ biểu tượng Tự Do, Dân Chủ để có thể gần gụi thế hệ sinh sau.

Chừng nào còn cộng sản trên mảnh đất chữ S thì tuổi trẻ Việt Nam, dẫu không còn nói rành Việt ngữ mà sử dụng tiếng Anh, tiếng Mỹ, tiếng Úc, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Na uy, tiếng Do thái v.v..để giao tiếp cùng nhau, chừng đó họ vẫn phải sử dụng biểu tượng Tự Do, Dân Chủ là quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà trong đấu tranh chống cộng. Không giáo dục được cho đàn hậu sinh hậu học thấu hiểu nguyên lý này là phản bội Tổ Quốc, Dân Tộc. Đã vô ân bất lực không giáo dục được con cháu thì chớ mà lại còn đầu hàng, khiếp nhược qua hành động loại bỏ, gạt đi biểu tượng quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ là một tội ác đối với Tổ Quốc, Dân Tộc.

Comments