CHIỀU MƯA CUỐI NĂM

22_Regen_ubt.jpeg

Ngồi tư lự, nhìn mưa réo rắt
Lòng miên man nhớ quá...Sàigòn!
Mưa trải lụa, giọt buồn héo hắt
Thấm vào trong cùng tận cô đơn.

Phiền lụy chất chồng thêm trống vắng
Sầu vương theo chao đảo đất, trời
Mưa lãng đãng, rơi rơi...trầm lắng
Thả đông miên vào bóng ngàn khơi.

Chiều hiu hắt, mây buồn ủ rũ
Mưa Sàigòn nay quá xa xôi
Nhớ làm sao!...Đường xưa, phố cũ
Vắng tay đan...lạnh quá! Chia phôi!

Đời ...cứ thế đầy, vơi, trầm, bổng
Vẫn chiều sương, sáng nắng từng ngày
Vẫn quan hà mấy cuộc tỉnh, say
Giữa nhân ngãi, nhân tình...lây lất!

Nhung nhớ vượt nửa vòng trái đất
Hóa thân vào mưa lạnh chiều đông
Biết lối về xa khuất, mênh mông
Mà lòng vẫn thương hoài mắt biếc.

Trời viễn xứ nhòa trong mưa, tuyết
Xám một màu đông lạnh căm căm
Cứ đếm mãi vòng quay biền biệt
Lại cuối tuần! Cuối tháng!...Cuối năm!

Mưa nhòa giữa muôn trùng kỷ niệm
Chiều đong đưa điệp khúc hoài mong
Lại trăn trở bên trời gió quyện
Nhìn mưa bay...buồn ngẩn ngơ lòng!

HUY VĂN

Lebanon, PA

Comments