TỰ SỰ


Chưa tàn Xuân đã bừng bừng nắng Hạ
Trái gió, trở mùa?! Hay Trời Đất cuồng quay?!
Chạnh nhớ Xuân xưa hồng đào lã chã
Khóc cuộc ly tan, xót cảnh đọa đày.

Tử sĩ liều thân viết trang sử cuối
Máu nhuộm đường quê, máu đẫm phố phường.
Sống vẹn câu thề, thác vì sông núi
Thành cát bụi nằm hôn đất quê hương.

Sóng thời gian không chỉ miên man vỗ
Mà ngày đêm dồn dập nhịp sầu miên
Dài tay níu nhánh phiền khua bóng đỗ
Vụn vỡ thanh âm, tan loãng hương nguyền.

Thân chốt thí mang tim treo đầu súng
Ván cờ lui tan tác mảnh chinh y
Máu oan khiên chảy thành dòng hận sử
Ngậm ngùi trôi vào bóng tối A tỳ.

Định mệnh nào đưa sóng cuồng dậy bến?!
Biển tang thương. Sông đục nhánh phù sa
Vỡ tràn đê, gãy cả gánh sơn hà
Mùa kiếp nạn. Người trần thân. Trời hỡi!?

Bao mùa thương vụt qua trên bến đợi
Nhánh sông neo vũng cạn tận trời xa
Những con nước tiễn người qua dất mới
Vẫn chờ trông thuyền ngược bến quê nhà.

Đang còn Xuân mà Trời như rất Hạ
Nhớ năm xưa nắng thiêu đốt sơn hà
Hồng thủy dâng con sóng dậy can qua
Thuyền tách bến. Người rưng rưng biệt xứ.

Từ vạn dặm hướng lòng về quê cũ
Cho niềm thương, nỗi nhớ vượt đường mây
Hẹn ngày mai, khi dẹp tan cường lũ
Cánh thiên di tung gió, lượn... gom bầy!
HUY VĂN

Comments