THƯƠNG QUÁ BÓNG QUÊ NHÀ

Biết không thể níu đời, kéo tuổi
Mà vẫn thương nắng sớm, mưa chiều
Nhớ cả lúc ăn bờ ngủ bụi
Nên gom từng kỷ niệm chắt chiu.

Biết con nước về xuôi mãi mãi
Mà vẫn mong một chuyến về nguồn
Nhớ cả lúc cầm tay thân ái
Nói lời yêu trong ngấn lệ tuôn.

Biết đời vốn đầu ghềnh, cuối thác
Mà vẫn mong bến đợi trổ hoa
Tháng năm như khói mây bàng bạc
Như mù sương mời gọi bóng tà.

Biết thế sự bể dâu, hưng phế
Mà vẫn thương kiếp nhạn xa đàn
Trên cánh gió đường mây vạn dặm
Có hồn ai nương bóng chiều sang.

Từ một lần xuôi theo định phận
Là vô thường nhật nguyệt, phong ba
Nhìn bến bờ xa như vô tận
Nhớ quá, người ơi... bóng quê nhà!

HUY VĂN

Comments