Tứ Sầu Khúc

Dạo:

Đêm đêm vẳng khúc ca sầu,
Phương xa có kẻ gục đầu nhớ quê.

Cóc cuối tuần:

I

:

廢 井 月 光 沈,
風 僵 似 鐵 針.
樛 林 枯 葉 落,
木 鐸 舉 愁 吟.

II

:

昔 日 看 花 開,
其 香 漫 曉 街.
今 栽 花 又 笑,
濃 馥 擾 孤 鞋.

III

:

爐 裏 汽 成 冰,
閨 中 滿 葛 藤,
霧 升 遺 影 嘆,
死 眼 攝 寒 燈.

IV

:

江 旁 土 堆,
舊 夢 久 灰.
往 事 催 頭 白,
那 離 客 未 回.

Âm Hán Việt:

Tứ Sầu Khúc

I

Đệ nhất: Khô Diệp

Phế tỉnh nguyệt quang trầm,
Phong cương tự thiết châm.
Cù lâm khô diệp lạc,
Mộc đạc cử sầu ngâm.

II

Đệ nhị: Cô Hài

Tích nhật khán hoa khai,
Kỳ hương mạn hiểu nhai.
Kim tài hoa hựu tiếu,
Nùng phức nhiễu cô hài.

III

Đệ tam: Không Ốc

Lô lý khí thành băng,
Khuê trung mãn cát đằng.
Vụ thăng, di ảnh thán,
Tử nhãn nhiếp hàn đăng.

IV

Đệ tứ: Hoang Tân

Giang bàng thổ nhất đôi,
Cựu mộng cửu thành hôi.
Vãng sự thôi đầu bạch,
Na ly khách vị hồi.

Trần Văn Lương
Cali, 1/2015

Dịch nghĩa:

Bốn Khúc Ca Sầu

I

Thứ nhất: Lá Khô

(Trong lòng) giếng bỏ hoang, ánh trăng chìm,
Gió (rét) cứng như kim sắt.
(Trong) rừng cây si, chiếc lá khô rụng,
Mõ gỗ cất lên khúc ngâm sầu.

II

Thứ hai: Chiếc Giày Lẻ Loi

Ngày xưa (cùng nhau) ngắm hoa nở,
Hương hoa tỏa khắp đường phố sớm.
Nay (những cây) hoa (được) trồng lại nở,
Hương nồng làm phiền (bước) giày lẻ loi.

III

Thứ ba: Nhà Trống

Trong lò, hơi nước đóng thành băng,
Phòng khuê đầy dây leo chằng chịt.
Sương mù dâng, bức di ảnh than thở,
Mắt chết (cố) thu vào hình ảnh chiếc đèn (đã) lạnh.

IV

Thứ tư: Bến Đò Bỏ Hoang

Bên sông, một đống đất,
Mộng cũ (đã) biến thành tro từ lâu.
Chuyện đã qua thúc giục mái đầu (hãy) bạc,
Người khách ra đi (ngày xưa) đó chưa về.

Phỏng dịch thơ:

Bốn Khúc Ca Sầu

I

Thứ nhất: Lá Khô

Giếng lạnh, ánh trăng chìm,
Gió cào buốt tựa kim.
Cây im nhìn lá đổ,
Mõ gỗ gõ sầu đêm.

II

Thứ hai: Bước Lẻ

Xưa sánh bước rong chơi,
Hương hoa tỏa ngút trời.
Đường hoa nay lại nở,
Buồn khổ bước chân côi.

III

Thứ ba: Nhà Trống

Bếp nguội, giá băng đầy,
Phòng khuê cỏ dại quây.
Ảnh thờ cay khoé mắt,
Đèn tắt đã bao ngày.

IV

Thứ tư: Bến Hoang

Mộng ước chết từ lâu,
Ven sông một nấm sầu.
Chuyện xưa, đầu chóng bạc,
Khách cũ lạc về đâu.

Trần Văn Lương
Cali, 1/2015

Lời than của Phi Dã Thiền Sư :

Đêm dằng dặc, văng vẳng những lời ca đứt ruột.

Trời đất mênh mông, đâu là nước, đâu là nhà, đâu mẹ già, đâu bến cũ?

Sầu chăng? Oán chăng? Thương chăng? Nhớ chăng?

Hỡi ơi!

Comments